Quá tuyệt vời cho những ai yêu đời, và muốn yêu đời, tìm kiếm một bộ phim tràn ngập những khoảnh khắc trong sáng thú vị đáng yêu. Một trong những bộ phim khiến mình cười rúc rích đến cười phá lên suốt cả bộ phim, và ra về với tâm trạng phấn khích và ngập tràn những cảm xúc yêu đời.
Tui bắt đầu làm quen với Charlie Brown và chú chó Snoopy từ khi đi Singapore năm tui 20 tuổi. Đó là khi ngồi trên máy bay và đọc tờ VietnamNews, mục giải trí truyện tranh. Đó cũng là lần đầu tiên tui biết đến Calvin & Hobbles cùng con mèo Garfield.
Thế nhưng, kỷ niệm cảm xúc nhất dành cho Charlie Brown chính là mùa Giáng Sinh năm 2007, trong một cơn hứng chí đã quyết định đi roadtrip với hai người bạn vòng quanh nước Mỹ. Để chuẩn bị cho chuyến đi, tui đã chuẩn bị download một album nhạc Giáng Sinh, và tìm thấy soundtrack A Charlie Brown Christmas toàn những ca khúc Giáng Sinh kinh điển. Có lẽ vì lẽ đó, cứ nghĩ đến tuyết rơi, là tui nghĩ đến chuyến đi chơi chạm vào tuyết đầu tiên trong đời mình cùng những giai điệu nhạc Giáng sinh từ bộ phim hoạt hình Charlie Brown ấy.
Mặc dù bộ truyện tranh comic strip này có rất nhiều bình luận xã hội ẩn dưới cùng tính triết lý về xã hội học trong câu chuyện về thế giới của những đứa trẻ, mà nhân vật trung tâm là cậu bé vụng về, luôn thất bại Charlie Brown, nhưng bộ phim hoạt hình Snoopy & Charlie Brown: The Peanuts Movie (2015) thì cố gắng giữ một đường dây câu chuyện đơn giản, dễ hiểu hơn, dù thi thoảng cũng có những châm biếm mỉa mai (chẳng hạn như chuyện cô em gái của Charlie lên kế hoạch kinh doanh hào quang của anh trai trước khi hào quang ấy tắt ngóm). Vẫn trung thành với tính cách đặc trưng của các nhân vật trong bộ truyện tranh – Charlie vẫn thất bại khi thả diều, Lucy vẫn cau có khó chịu và… không bao giờ từ bỏ trò lừa đảo của mình khi chơi bóng cùng Charlie, Snoopy vẫn mộng mơ với những câu chuyện tiểu thuyết được viết bằng máy đánh chữ trên nóc ngôi nhà đỏ, và người lớn trong thế giới của các em bé thì… không có cùng ngôn ngữ – The Peanut Movie xoay quanh chuyện Charlie một ngày kia bị “đứng hình” bởi cô bé tóc đỏ nhỏ nhắn từ đâu xuất hiện. Charlie Brown cũng giống như Nobita – vụng về hậu đậu bất tài tự ti nhưng tâm tính tốt, nhưng cậu không có phép thuật của Doraemon – trái lại con chó cưng của cậu bị đám bạn hất hủi cấm tiệt không cho đến trường, cậu không có sự động viên của cô bạn Xuka – trái lại là sự “đàn áp tinh thần” của Lucy; nhưng chúng ta luôn yêu quý những nhân vật như Charlie Brown, bởi xét cho cùng, chúng ta sẽ luôn yêu quý những người tâm tính tốt.
Một điều thú vị khác của bộ phim là nó cùng lúc kể hai câu chuyện song hành – chuyện “tình” của Charlie Brown, và chuyện “tình” của Snoopy trong thế giới tưởng tượng của nó. Thế nhưng, ngay cả hai câu chuyện “tình” đầy trắc trở thì bộ phim cũng không có nhân vật phản diện – một điểm hiếm hoi trên phim ảnh, nhất là các phim hoạt hình gần đây đều cần khắc họa kẻ ác để tạo nên kịch tính. Cũng có lẽ vì lẽ đó, The Peanuts movie nhẹ nhàng nhiều cảm hứng hơn là gay cấn kịch tính. Nó vừa đủ để kể một (hai) câu chuyện dễ thương, đủ để đem đến cho trẻ em một bài học giáo dục dễ thương, về tình bạn, về lòng dũng cảm, và về giá trị của lối sống tích cực yêu đời.
Tui cũng thích việc xử lý 3D của bộ phim này, khi vẫn giữ lại những nét 2D trên khuôn mặt của các nhân vật, tạo nên một sự gần gũi thân thuộc (đặc biệt khi so với phim Doraemon 3D hồi năm ngoái, việc biến đổi sang 3D khiến mình cảm thấy mất đi cái tình cảm gắn bó với các nhân vật của bộ phim). Âm nhạc với các bản piano quen thuộc cũng là một điểm tạo nên sự gần gũi thân quen này.
Tui xem bản lồng tiếng, rất dễ thương. Có nhiều đoạn dịch cũng ngộ nghĩnh, như tác phẩm văn học kinh điển “Chén canh của mình” chẳng hạn!
Tóm lại, bạn nào muốn có một khoảng thời gian thư giãn nhẹ nhàng nhiều cảm hứng, đi xem The Peanuts Movie cho đời sáng tươi ha….