1. Thỉnh thoảng vô tình tui đọc được mấy truyện Chicken Soup for The Soul trôi nổi trên mạng. Mỗi lần như vậy là tui nổi gai ốc. Đơn giản là tui không chịu nổi cái sến của nó. Nói đúng hơn, tui không chịu nổi cái sự phi logic về tâm lý, về hoàn cảnh của câu chuyện. Thế nhưng, thật ra thì số đông rất thích kiểu sến này.
Lấy ví dụ kinh điển nhất mà tui hay nhai đi nhai lại. Truyện Con hạc giấy. Đại loại có một anh kia nhà nghèo yêu cô kia nhà giàu, xong cổ phát hiện ra cổ bị ung thư sắp chết, cổ không muốn ảnh đau khổ, cô nói với ảnh, là anh nghèo quá, không xứng với gia đình em, em cưới người khác đây. Anh này đau khổ quá, xong chia tay, anh ấy quyết định sẽ làm giàu để cho gia đình cô này biết mặt. Nhiều năm sau, anh này trở nên giàu có, một hôm đi trên đường thấy ba mẹ cô này giờ đã già mà còn nghèo khổ, anh ấy rất sung sướng hả dạ, anh đi theo hai ông bà để xem hai ông bà đi đến đâu, thì thấy hai ông bà đến nghĩa trang. Ở đó anh mới thấy mộ người yêu. Anh đau khổ, hỏi ra mới biết sự thật câu chuyện năm xưa. Anh vô cùng ân hận, ngồi xếp 1000 con hạc giấy.
Bà con đọc truyện xong khóc tè le.
Tui đọc truyện xong cười té ghế. Nhất là cái đoạn cuối, khi anh ấy ngồi xếp 1000 con hạc giấy và câu chuyện được đặt tựa là Con hạc giấy. Rất là liên quan.
Trở lại câu chuyện ở trên, vì sao mà tui không chịu đựng nổi cái sến của nó? Bởi vì tui không thể chịu nổi: 1. Cái sự tàn ác của cô gái này, vì chàng trai này nếu không may bị từ chối kiểu đó xong đau khổ với phận của mình rồi tự tử chết thì sao? mà thôi cứ cho ảnh có ý chí, thì chắc gì ảnh sẽ làm giàu nổi, rồi ảnh vừa phải sống trong nghèo khổ và vừa mặc cảm với cái nghèo hoài luôn. Mà cứ cho là cô này biết được anh ấy thiệt ra rất giỏi chắc chắn sẽ giàu, thì cuối đời cô này thì cô đơn vì người yêu đã bỏ mình ra đi vì sự hy sinh của mình, còn anh này sau khi biết sự thật thì chắc sống dằn vặt cả đời vì đã để cho người yêu phải chịu đau đớn suốt một thời gian trong khi mình thì đem lòng căm hận cô ấy và gia đình cô ấy. Ta nói, anh này không biết sống sao cho hạnh phúc cuối đời với niềm day dứt đó nữa.
Bạn tui nói, quan trọng là cái thông điệp của câu chuyện, không phải cái thông điệp mà tui suy diễn. Nhưng cái bi kịch là tui chỉ thấy cái thông điệp tui suy diễn thôi à, vì tui không tin nổi cái thông điệp của câu chuyện. Nó lãng xẹt đi…
2. Nó cũng tương tự như cái câu chuyện sau đây:
Cuốn sách và giỏ đựng than
Có một câu chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi, miền Đông bang Kentucky, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách. Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:
– Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ…
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:
– Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà. Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:
– Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!
Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước. Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
– Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!
Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.
– Ông xem này . Cậu bé hụt hơi nói – Thật là vô ích!
– Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư… – Ông cụ nói – Cháu thử nhìn cái giỏ xem!
Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.
– Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.
Nói thiệt chứ, sau đây mới là câu chuyện thật sự của câu chuyện trên
Cuốn sách và giỏ đựng than – phiên bản sự thật
Có một câu chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi, miền Đông bang Kentucky, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách. Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:
– Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ…
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:
– Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà. Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:
– Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!
Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước. Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
– Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!
Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế rồi, cậu cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh, và vì cắm cúi chạy, cậu bé bị một chiếc xe tải đụng, bánh xe tải nghiến qua những cánh tay, đôi chân nhỏ của câu bé, nghiền nát xương mong manh của cậu, máu loang ra giữa đường…
Ông vẫn ngồi nhà rung đùi chờ cháu về để dạy cho cháu bài học…
Cuối cùng, người ta đến báo tin cho ông. Vì quá đau lòng trước một sự thật bi thảm như thế, ông đã nghĩ ra câu chuyện kể trên và in vào sách dạy cho người đời ý nghĩa của việc đọc sách, và không ai biết đến câu chuyện của cậu bé ngờ nghệch bị xe tải cán vì muốn múc nước sông bằng cái giỏ đan.
3. Nhưng nói chung mọi người vẫn thích các câu chuyện chicken soup và cái tình cảm uỷ mị dễ dãi của nó. Đó là lý do mà nó bán rất chạy. Vì thế, hôm nay tui quyết định viết một chuyện chicken soup thật là lãng mạn, dễ thương… Ban đầu câu chuyện có tựa là Lấy Người xấu trai, nhưng vì đây là truyện chicken soup nên tựa mới là Thiên Nga Giấy nhé.
Thiên Nga Giấy
Chuyện kể rằng, có một cô gái tiểu thư xinh đẹp thông minh nọ đến tuổi cặp kê. Có rất nhiều chàng trai muốn theo đuổi cô nhưng cô đều muốn yêu hết vì anh nào cũng có cái hay của anh ấy. Vì có nhiều chàng trai theo đuổi mà cô thì đẹp và thông minh nên người đời dèm pha, cũng lắm người ném đá bĩu môi. Cuối cùng lọt vào top 2 người, có anh Sơn nhà giàu thông minh nhưng có hơi rất xấu trai, và anh Thuỷ nhà giàu thông minh lại đẹp trai không thua gì tài tử Kim Tan Hàn Quốc. Ai cũng thấy rõ ràng cô Nương nên lấy anh Thủy, nhưng cô Nương đã chọn anh Sơn vì anh ấy tuy xấu trai nhưng lại thông minh. Còn anh Thuỷ đẹp trai mà lại thông minh thì cô không thích. Ai cũng công nhận cô Nương thật là một cô gái thông minh và khả ái, tốt bụng và nhân hậu khi chọn một chàng trai không vì nhan sắc của anh ấy mà vì năng lực của anh ấy ở mọi mặt và không ai ghen ghét với cô như trước đó nữa.
Thế nhưng, nhiều người vẫn thấy tiếc cho cô, vì cô đẹp mà lại lấy chồng xấu. Nhất là sau đó, cô bạn thân của cô nhà giàu mà xinh đẹp nhờ đi thẩm mỹ viện lại lấy được anh Thủy đẹp trai. Cho đến một ngày kia, cô Nương và bạn cô hạ sinh đứa con đầu lòng. Ồ kỳ lạ thay, tuy anh Sơn xấu trai nhưng con anh tuyệt đẹp, còn con anh Thuỷ thì mẹ cha đều đẹp lại sinh ra con xấu hoắc. Lúc đó, anh Sơn mới tiết lộ ra, ngày xưa anh ấy rất đẹp trai, mà anh lại là con nhà giàu học giỏi, triệu triệu cô gái theo anh làm anh rất mệt. Sau một thời gian quá mệt, anh quyết định chỉ cưới cô nào yêu anh thật lòng, và cách duy nhất để biết là đi thẩm mỹ viện cho cái mặt anh xấu đi, cô gái nào chấp nhận được thì chính là người yêu anh thật lòng. Cô Nương nghe chồng nói xong thì xúc động hết sức. Cô quyết định xếp 1000 con thiên nga giấy để bày tỏ tình yêu sâu đậm của cô dành cho anh.
(PS: Chuyện con anh Thuỷ vì sao xấu thì các bạn tự tìm hiểu nha. Đây là chân dung gia đình ảnh)
5 thoughts
today20
Tóm lại bài học rút ra là gì? Mọi con đường đều dẫn tới bệnh viện thẩm mỹ. Hãy đầu tư vào thẩm mỹ viện, học nghề bác sĩ chỉnh hình, một kết thúc có hậu cho mọi gia đình 😀
phanxine
Không, bài học là tình yêu chân thật sẽ có hậu chứ =))
nhibee
truyện này chắc xếp vô loại Gà xào sả ớt cho Tâm hồn quá anh 😀
Jubei_ludu
Đọc xong thấy giống như đang xem phim Yojimbo quá hà :))
Jubei_ludu
Xin lỗi bạn, gõ nhầm tựa phim. Tựa đúng, Rashomon – Lã Sinh Môn. Tự nhiên gõ Yojimbo vào à.