Thỉnh thoảng có những giấc mơ kỳ lạ làm mình suy nghĩ về nó rất nhiều. Đôi khi nó rất thật, khi mình đang mơ, mà đến khi tỉnh dậy vẫn không thể dứt ra, và tự hỏi vì sao mình lại nghĩ nó thật đến vậy. Những chuyện gần đây làm tui bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ, nhưng với những gì đang diễn ra, có lẽ tui hiểu vì sao nó lại đến.
1. Tui có nuôi một con nhện. Không hẳn là tui nuôi nó. Một hôm nó chui vào một cái đồng hồ quả lắc và sống trong đó. Khi sang Mỹ, tui cầm cái đồng hồ sang. Con nhện cũng sang Mỹ. Bốn năm ở Mỹ, nó vẫn loanh quanh trong cái đồng hồ, chăng tơ, bắt ruồi, bắt muỗi. Khi về Việt Nam, tui lại mang cái đồng hồ theo về. Con nhện cũng theo về. Tui nhớ khi ở hải quan, tui rất sợ người ta phát hiện ra con nhện trong chiếc đồng hồ. Nhưng họ không tìm thấy. Tui cũng không nhớ rõ vì sao con nhện không bao giờ chạy mất. Nó luôn ở đó, mắc kẹt ở đó. Khi nó mới vào cái đồng hồ, nó nhỏ xíu bằng hạt đậu đen. Sau bốn năm ở Mỹ, rồi bốn năm quay lại Việt Nam, nó lớn bằng quả bóng bàn. Nó vẫn không đi đâu. Tui rất sợ nó bỏ tui mà đi. Cho tới một ngày kia, nó bắt đầu muốn ra đi. Thế nhưng, nó không thể đi bởi nó bị mắc kẹt vào chính đám lưới mà nó chăng suốt bao nhiêu năm qua.
Một buổi trưa tui nằm ngủ, tui thấy nó bắt đầu đi. Nó kéo cái đồng hồ đi theo bởi đám tơ nhện vướng vào người nó. Nó kéo lê đi mệt nhọc. Tui sợ hãi. Tui không biết phải làm sao để giữ nó ở lại. Tui biết rằng, con nhện sẽ ra đi. Nhưng tui sợ chạm vào nó vì nó sẽ cắn mình. Tui lấy cái cây que chọc vào nó để nó quay trở lại trong chiếc đồng hồ. Thế nhưng bất ngờ, con nhện nhe răng nanh của nó, cắn phập vào cái que. Nó bắt đầu giăng tơ quấn lấy cái que. Tui cố giật cái que trở lại, con nhện càng cắn chặt vào cái que. Tui giằng co, rồi giật mạnh. Con nhện đứt đôi thân mình của nó. Cái đầu nó vẫn bám vào cái que, nhưng cái bụng tròn to khổng lồ của nó rơi lại. Từ trong đó, máu bắn ra tung tóe.
Tự nhiên tui đau nhói lòng.
Con nhện đã chết. Con nhện đã sống trong chiếc đồng hồ quả lắc suốt bao nhiêu năm qua cùng tôi đã chết. Lẽ ra nó vẫn sống nếu tôi buông tay đừng giằng co. Lẽ ra nó sẽ được tự do chạy đi đâu đó không vướng bận. Tui không biết làm sao để có thể quay ngược trở lại, để tui sẽ buông tay, để con nhện vẫn sống và ra đi.
Rồi tui tỉnh dậy. Giữa trưa. Buồn hiu hắt. Vì một con nhện mà mình chưa từng có.
2. Tui có hẹn đi xem giao hưởng bới một người bạn ở Berlin. Đến nơi, bạn tui không đến. Tui không có điện thoại ở đây, nên cũng không thể gọi điện. Tui vào xem một mình. Nhà hát lớn, nhưng không đông lắm. Người đàn ông đang ngồi đàn piano ở góc phải trên sân khấu rộng mệnh mông. Thế rồi rèm đỏ kéo qua để thấy giữa sân khấu là một màn ảnh khổng lồ, hiện lên tựa phim “Người đàn ông đàn không dây”. Mọi người vỗ tay khi bản hòa tấu kết thúc.
Rồi một người đàn ông trong hàng ghế khán giả đứng dậy. Ông cúi đầu chào mọi người, rồi ông nói bằng tiếng Đức, nhưng không hiểu sao tui đều có thể hiểu được “Xin cho phép tôi được biểu diễn”, rồi ông kéo ra một cây cello đại vĩ cầm. Người ta rầm rì bàn tán. Một thanh niên ngồi kế tui cúi mặt xuống, tay chống lên trán để che mặt. Cậu quay sang tui và nói “Đó là ba của tôi”. người đàn ông lấy thanh kéo ra, bắt đầu kéo, nhưng chỉ ra những âm thanh ẽo ọt khó chịu, như một kẻ không hề biết chơi vĩ cầm kéo cà kê. Người đàn ông bắt đầu hoang mang, mồ hôi ông đổ ra. ông ngước lên nhìn mọi người và nói “tôi từng chơi rất hay”, nhưng mọi người bắt đầu phản ứng, Họ huýt sáo, họ bảo ông cút xéo đi. Người đàn ông bặm môi cố gắng để kéo ra một giai điệu, nhưng vẫn chỉ là những âm thanh ghê rợn khi hai sợi kim loại chạm vào nhau. Tui rất muốn vỗ tay để động viên ông, nhưng không dám. Cậu con trai đã đứng dậy bỏ đi từ lâu. Người chơi đàn ngước lên nhìn và nói “Tui muốn chơi bản nhạc này cho vợ tôi, cô ấy đã bỏ tôi mà đi”. Đám đông dịu lại. Thế nhưng, tui có thể thấy sự bất lực của người chơi đàn. Những tiếng kẽo cọt chát chúa vẫn vang lên, rồi sợi dây đàn đứt. Tôi bỗng thấy nhẹ nhàng và thở phào. Ít ra, ông ấy sẽ không còn phải cảm thấy xấu hổ vì không thể chơi đàn, bởi dây đàn đã đứt.
Tôi chợt nhớ đến cái tựa phim hồi đầu. Người đàn ông chơi đàn không dây. Giờ đây, tất cả dây đàn đã đứt. Mọi người đứng dậy đi về. Tui nhìn người đàn ông, và bỗng nhiên tui tin một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, rằng khi mọi sự dây đàn đã đứt thì giai điệu sẽ vang lên, chỉ cần ông ấy đừng bỏ cuộc.
Thế nhưng người đàn ông ấy bắt đầu xếp cây đàn vào trong hộp rồi ra đi.
Chỉ còn lại mình tôi giữa nhà hát rộng lớn không có người.
Người nghệ sĩ đàn piano vẫn ngồi trên sân khấu nhìn xuống và hỏi, vẫn bằng tiếng Đức “Giờ cậu muốn tôi chơi bản nhạc gì?”
Tôi nhớ ra mình chẳng biết gì về piano hay nhạc cổ điển. Bản nhạc duy nhất tôi nhớ tên là Come, Sweet Death của J. S. Bach.
Rồi tôi thức dậy. Đó là giấc mơ cùng ngay, vào buổi chiều, cái ngày mà tôi nằm mơ thấy con nhện.
Tối hôm đó, tôi nhận được email của M., thông báo về việc chia tay.
3. Trước đó hai ngày, tui chia tay với T. Tui nghĩ rằng tui sẽ không quá đau buồn, hay ít nhất, sẽ cố gắng không qua đau buồn vì chuyện này. Nhưng hai giấc mơ ấy làm tui nhớ rằng tui đã buồn như thế nào.
4. Tui từng sống ở một miền quê biển. Gia đình tui rời quê năm tui ba tuổi. Những ký ức của tui về biển rất mong manh. Nhưng tui luôn nhớ về cái hồ nước ngọt trong khu rừng trước khi ra tới biển. Một cái hồ nước ngọt kỳ lạ nằm ngay giữa khu rừng nho nhỏ, mà mỗi khi ra biển chơi, tui đều dừng chân lại. Ở đó có một con cá màu hồng, mà mỗi khi đi ngang tui đều để ý. Những lần ra biển sau, tui đều nán lại phía sau, đợi ba và các chị đi mất, tui mới rón rén xuống và gọi “Cá Hồng, cá hồng”, rồi rắc thức ăn xuống. Con cá hồng lên và ăn những mẩu vụn đồ ăn của tui. Khôn biết vì sao, nhưng trong tui dấy lên một tình cảm, một sự gắn bó kỳ lạ với nó, một sự quyến luyến lạ lùng. Cá Hồng cũng vậy. Những lần sau này, nó nhảy lên khỏi mặt nước vui sướng khi thấy tui đến. Đôi khi nó nhảy lên bàn tay khi tôi xòe tay ra trên mặt nước. Mắt nó nhìn tôi rất vui.
Rồi gia đình tui vào Sài Gòn. Tui ra cái hồ nước để chào tạm biệt. Tui nói với nó, sẽ có một ngày tôi sẽ quay trở lại thăm nó. Nó nhìn tôi buồn hiu. Ánh mắt nó lạ lắm, như muốn nói gì đó. Rồi nhảy xuống hồ và lặn mất.
Tui vào Sài Gòn. Lớn lên. Nhiều năm sau, tui chẳng còn nhớ gì về con cá hồng năm ấy.
Cho đến một ngày kia, tui ra lại Phan Thiết du lịch, và đi ngang qua cánh rừng nhỏ ấy. Đi ngang cái hồ nhỏ ấy. Giờ đây nó đã cạn. Không còn dấu vết gì của cái hồ năm xưa. Chỉ còn lại một đám cây cỏ dại. Thấy tui đứng đó tần ngần, người hướng dẫn viên bản địa hỏi, tui nói, ở đây trước kia từng có một cái hồ. Anh ấy nói, đúng rồi, sao anh biết? Anh có biết câu chuyện kỳ lạ về cái hồ này không? Tôi hỏi chuyện gì, anh kể, hồi đó có đợt cái hồ này cạn dần, người ta thấy có một con cá khổng lồ ở đó. Thấy cá khổng lồ thế, ai cũng nghĩ là cá thiêng, họ mới đem nó thả ra ngoài sông, nhưng được mấy hôm, lại thấy con cá chẳng biết bằng cách nào, quay trở lại cái hồ đang cạn dần đó. Họ lại đem nó đi. Rồi nó lại quay trở lại. Nhiều lần, mọi người thấy mệt, họ mặc kệ. Con cá cứ nằm đó, thoi thóp, cho đến khi hồ cạn sạch nước, và nó chết khô ở đó. Anh nói, có vẻ như nó chờ một ai đó.
Tôi cười, bảo, làm gì có chuyện có con cá nào mà chờ ai, các anh đúng là bày vẽ chuyện để kể cho khách du lịch nghe.
Anh hướng dẫn viên du lịch bảo, ừa, nghe thật là nực cười, nói ra chắc ai cũng cười em ngớ ngẩn, nhưng khi đó em đã có một thời gian ra đây khi con cá đó nằm đây. Em đã nhìn ánh mắt của nó. Ánh mắt nó lạ lắm, như mong chờ điều gì đó, đợi chờ ai đó, quyến luyến thứ gì đó. Không giải thích được đâu anh. Em đã đứng đây nhìn nó ba ngày, nhưng rồi em không chịu đựng được nỗi u sầu của ánh mắt ấy, nên em không quay trở lại nữa. Mấy tháng sau em quay lại, chỉ còn thấy bộ xương.
Tui đứng đó nhìn vào đám cây cỏ dại nơi từng là cái hồ nhỏ ấy. Trong lòng có một nỗi ăn năn rất lớn.
Rồi tui thức dậy.
Đã một tuần trôi qua.
3 thoughts
OKDK
anh ơi , em cũng có những giấc mơ tương tự về cô đơn và những thứ cứ làm em day dứt khi thức dậy , cứ như giấc mơ là những ký ức mãnh liệt xót lại từ kiếp trước , có thể là những thông điệp nào đó , dejavu ,…
Em đã xem phim “waking life” rất nhiều lần , em có vài sự trùng hợp giữa em và nhân vật chính , anh đã xem phim đó chưa ạ . 😀
Bánh bèo
Ôm anh Nê một cái nhe. Dù “không quen” nhưng thật lòng rất quý mến anh vì có nhiều chia sẻ của anh mà em thấy đồng cảm. Không biết một ngày nào đó có được xem phim anh làm mà lấy cảm hứng từ những giấc mơ như thế này không…
today20
Sad movies, and dreams, always almost made me cry 🙂
Be strong, the weary wolf
Turn around boldly
Fly high, the baby bird